[Fanfic Đông Cung] Nghịch Lửa
  • Khí xuân vẫn còn đang se lạnh, thế nhưng Kinh thành Thượng Kinh vẫn vô cùng náo nhiệt và đông đúc người qua lại. Từng căn nhà, thủ phủ lớn bé đều được trang hoàng rực rỡ, nằm rải rác trên con đường đá dài sòng sọc. Thỉnh thoảng có mấy tiếng rao mời chào mua hàng của những tiểu cô nương, những nha hoàn. Tiểu Phong nhìn đến có mức gần như muốn hơi hoa mắt, giương đôi mắt ngọc nhìn quanh cảnh vật xung quanh.
  • Hôm nay nàng vận một chiếc váy màu đỏ, được dệt từ loại gấm thượng hạng được tiến cống từ sứ giả nước láng giềng, khắp cả kinh thành chỉ có duy nhất ba khúc vải, mà toàn bộ đều được rơi vào trong tay của Tiểu Phong, sắc đỏ đằm thắm rực rỡ yên vị nằm lại trên người nàng đều khiến cho tất cả mọi người không khỏi ngoái đầu nhìn lại.
  • Khúc vải này… nghe nói chính là do Lí Thừa Ngân đã cất công chuẩn bị để dành tặng riêng cho nàng.
  • Hắn nói:
  • Thái tử Lí Thừa Ngân
    Thái tử Lí Thừa Ngân
    Tiểu Phong, nàng mặc màu đỏ rất đẹp! Thế nên ta đã đặt biệt cho người dựa theo kích cỡ của nàng mà may bộ y phục này đấy! Nàng xem có thích không?
  • Tiểu Phong bĩu môi, về cơ bản cũng không mấy quan tâm đến lời hắn nói, nhưng bộ y phục này ở trên người nàng thật đúng là rất vừa vặn, rất thích hợp, đến mức người không thích màu đỏ lúc còn ở thế giới hiện thực như Tiểu Phong cũng không khỏi suýt xoa vì quá mức động lòng, diễm lệ. Thế nhưng người ngồi cạnh hắn vẫn nói:
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Đa tạ Thái tử điện hạ để ý đến thần thiếp, thiếp thật sự cảm thấy rất lấy làm vinh dự, Thái tử điện hạ quả đúng là có mắt nhìn, chuyện thiếp hợp với màu đỏ, phàm là những người xung quanh có quan tâm đến thiếp đều biết, ngược lại bộ y phục màu xanh da trời trên người của Triệu Lương Đệ ngày hôm nay cũng vô cùng thích hợp, người thấy thế nào?
  • không cảm thấy tức giận, ngược lại còn khẽ khàng bật cười thành tiếng, lời nói của Tiểu Phong đã rõ như ban ngày, ai nghe xong cũng đều có thể hiểu rõ ý tứ cất giấu bên trong lời nói của nàng. Ý của Tiểu Phong nôm na có thể hiểu là: “Chuyện này chẳng có gì là lạ cả, ai chẳng biết ta hợp với màu đỏ mà phải làm ra vẻ giống như là quan tâm đến ta như thế chứ? Ngược lại là Triệu Sắc Sắc đó, người biết được nàng ta thích màu xanh da trời quả thật chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đồ tra nam! Dám khua môi múa mép trước mặt bổn công chúa!”
  • Ngay cả Tiểu Phong cũng không biết chuyện Triệu Sắc Sắc thích màu lam, đều là nhờ nàng thông qua suy đoán và quan sát mới biết được, chuyện này mới thật sự là chuyện cần dụng tâm đấy!
  • Quả thật nếu nói Tiểu Phong rực rỡ như ánh mặt trời, khi khoác lên người hồng y sẽ xinh đẹp diễm lệ, yêu kiều nóng rực khiến người ta chẳng cách nào có thể chối từ mà ngoái đầu nhìn lại, trái tim rộn rạo theo nhịp đập của mùa xuân thì Triệu Sắc Sắc khi khoác lên người sắc xanh sẽ giống như mây nước yêu kiều, êm đềm tản mát ra một hương vị tươi mát không ai có thể chối từ, mặc dù không đến mức quốc sắc thiên hương khiến người ta nhìn một lần là nhớ mãi không quên nhưng lại có thể mang đến sự chấn động không hề nhỏ, bất kì ai cũng không thể bỏ qua nhan sắc này. Thậm chí lần đầu tiên khi Tiểu Phong được diện kiến nhan sắc kiều diễm này cũng không khỏi giật mình vì quá vừa mắt. Chỉ khác ở chỗ, Tiểu Phong khi khóc sẽ giống như là dòng nước êm đềm, âm thầm nuốt nước mắt ngược lại vào trong mình, còn Triệu Sắc Sắc sẽ chạy đến chỗ của Lí Thừa Ngân, khóc đến mức hoa lê đái vũ, đấy mới chính là sự khác biệt lớn nhất của hai người các nàng.
  • Chuyện của hôm nay, sở dĩ Tiểu Phong biết được Lí Thừa Ngân vì sợ Triệu Sắc Sắc - con cờ trong tay mình nhìn thấy mình tặng vải vóc cho Tiểu Phong, thế nên cũng vội vàng qua loa vung tay bỏ ra một số tiền lớn để mua lại loại vải từ cách lái buôn lụa thượng hạng. Tiểu Phong khi nghe đến chuyện này đều không khỏi bật cười, cuối cùng thì nàng cũng đã có thể hiểu vì sao Khúc Tiểu Phong, công chúa thật sự khi còn ở trong quyển truyện này lại có thể hiểu lầm hắn ta, mà tin rằng hắn ta chỉ một mực yêu thương Triệu Sắc Sắc rồi, tuy rằng nói chuyện này đều là một màn kịch do Lí Thừa Ngân một tay biên dựng lên nhưng cũng không thể phủ nhận rằng nó thật sự là một vấn đề khiến ai nấy cũng đều có thể nhìn thấy rõ ràng, kịch giả, nhưng lại diễn đến mức gần như đã hoàn toàn dung nhập với sự thật, khiến cho mọi người đều không tránh khỏi suy nghĩ Lí Thừa Ngân thật sự có tình đối với Triệu Sắc Sắc này! Người bình thường làm sao có thể tận tâm tận lực như thế? Hay vốn dĩ Tiểu Phong nên nói rằng, con người của Lí Thừa Ngân này quá mức đáng sợ, quá mức toan tính đây?
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Lí Thừa Ngân ơi Lí Thừa Ngân, sao chàng lại có thể giống như con sói như thế này chứ?
  • Lí Thừa Ngân nghiêng người, trọng tâm bỗng chốc rơi vào người của Tiểu Phong, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy sự khinh bỉ và cười cợt của nàng, nội tâm không ngừng dâng trào giống như có vô vàn con kiến bò qua, dưới ánh sáng lấp lánh đỏ huyết tỏa ra từ những chiếc đèn lồng đang được treo trên tường kia khiến cho hắn không thể nào rời mắt. Xung quanh vẫn tấp nập người qua kẻ lại, mà bọn họ chỉ ngồi một góc ở đó, không một ai biết bọn họ chính là Thái tử và Thái tử phi của đương triều, thậm chí có một lúc hắn còn cảm thán nếu như có thể, hắn rất mong bản thân mình và nàng có thể như vậy mãi, không màng đến quyền lực và danh vọng, những chuyện như trả thù và địa vị gì gì đó hắn căn bản không muốn để ý đến. Thế nhưng món nợ máu của gia tộc hắn vẫn còn. Mà mẹ hắn, thân là một sủng phi cũng bị người ta hãm hại đến mức phải mất đi mạng sống, mẫu thân xa con, thể tử xa phu quân, gia tộc bị giáng cho một án oan chẳng biết từ đâu mà có, còn người hại chết mẹ hắn vẫn đang chễm chệ ngồi ở trên ngôi vị hoàng hậu kia, chẳng những thế còn không ngừng lót đường cho dòng tộc của mình. Hắn có thể không màng đến địa vị danh vọng cao xa đó, ngôi vị Thánh thượng từ lâu hắn đã không có chút hứng thú nào, nhưng đối mặt với sự lộng quyền của nữ nhân kia, hắn không thể nào, không thể nào tiếp tục chịu đựng, nếu như không biết, vậy thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả, hắn có thể xem như không có vấn đề gì mà tiếp tục vui vẻ, hứng thú, nhưng còn ngược lại, một khi hắn đã biết được chuyện này, vậy thì hắn không có cách nào tiếp tục giả ngu giả ngơ được nữa.
  • Thái tử Lí Thừa Ngân
    Thái tử Lí Thừa Ngân
    Tiểu Phong, thật xin lỗi.
  • Không khí bỗng chốc dường như ngưng lại thành một chỗ, những tiếng rì rào xung quanh mặc dù vẫn còn đó nhưng lại khiến cho Tiểu Phong như không còn nghe thêm được gì nữa. Nàng bất chợt cảm thấy chuyện này quả thật có chút gì đó quái dị, tên tra nam này đột nhiên lại gọi nàng như vậy, chẳng phải bình thường vẫn hay dùng thái độ lạnh lùng, có khi ấm áp hơn được một chút để gọi nàng là thái tử phi hay sao? Tại sao hôm nay lại có thể như vậy, ấm áp nhu tình gọi nàng là “Tiểu Phong”? Nàng vẫn còn chưa trừng phạt hắn mà hiện tại hắn đã biết bản thân mình sai? Quay đầu hối cải hay sao? Không đúng! Đây không phải là tính cách của hắn!
  • Tiểu Phong im lặng không đáp lời, chờ hắn tiếp tục nói tiếp, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Lí Thừa Ngân, cố gắng tìm kiếm một tia dối trá hoặc chí ít cũng là một chút gì đó cũng được.
  • Thái tử Lí Thừa Ngân
    Thái tử Lí Thừa Ngân
    Tiểu Phong, nàng có hận ta không?
  • Lí Thừa Ngân đột nhiên nói ra một câu như thế, sau đó lại như tự giễu mà nhìn nàng cười cợt một chút.
  • Đêm tháng giêng, bầu trời đầy sao, trăng sáng chiếu rọi hắt hiu lên khuôn mặt trắng bệch của Lí Thừa Ngân, Tiểu Phong nhìn đến cảm thấy có hơi sợ hãi, ánh sáng chiếu rọi lên nửa khuôn mặt hắn, nửa khuôn mặt còn lại như bỗng nhiên chìm vào bóng tối, trời đất xung quanh nàng bỗng nhiên tối sầm lại, Tiểu Phong cố gắng điều tiết bản thân, để đầu óc mình không bị tên tra nam Lí Thừa Ngân này đe dọa, xung quanh cũng chỉ còn lại có hai người bọn họ, nàng nghe rõ tiếng nhịp tim của mình, và cả tiếng cười như không cười, khẽ hỏi lại hắn:
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Thái tử điện hạ, chàng đoán thử xem!
  • Tiểu Phong rất không hiểu, vì sao có những chuyện vốn dĩ hắn đã biết rõ hết cả rồi nhưng lại vờ như không hiểu kia để làm cái gì chứ? Để tìm kiếm sự đồng cảm hay chính hắn thật sự cho rằng bản thân mình chẳng lên nên chuyện gì đáng sợ hết cả đây?
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Thái tử điện hạ, thiếp đã từng nói qua với chàng rất nhiều lần về chuyện của hai chúng ta, vì sao chàng lại vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra như thế được nhỉ? Rõ ràng chàng cũng rất rõ ràng rằng giữa hai chúng ta căn bản không thể nào tồn tại thứ gọi là tình cảm được. Cùng lắm thì chúng ta có thể học được cách làm một phu thê tương kính như tân! Nhưng làm sao có thể bỏ qua mối thù của gia tộc được đây?
  • Lời nói của Tiểu Phong như có hàng vạn mũi tên đâm vào người của Lí Thừa Ngân, hắn không khỏi giật mình ôm chằm lấy trái tim đang rỉ máu của bản thân, giọng nói thều thào:
  • Thái tử Lí Thừa Ngân
    Thái tử Lí Thừa Ngân
    Ta...
  • Tuy nhiên giờ khắc này đây, lời nói của hắn còn có giá trị hay không?
  • Dĩ nhiên là không rồi...
  • Thái tử Lí Thừa Ngân
    Thái tử Lí Thừa Ngân
    Chẳng lẽ cả đời này nàng cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho chúng ta, để chúng ta thật sự trở thành phu thê hay sao? Ta vì nàng đã...
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Chàng định nói chàng vì ta mà lập miếu thờ tộc trưởng Đan Xi, cũng chính là ông ngoại ta, người được chàng xuống tay giết chết hay sao?
  • Thái tử Lí Thừa Ngân
    Thái tử Lí Thừa Ngân
    Ta...
  • Lời Lí Thừa Ngân còn chưa nói xong, đã bị Tiểu Phong ném cho một câu nói lạnh lùng như thế, đến mức hắn cũng không khỏi giật mình nghĩ lại. Hắn vừa định nói mình đã vì nàng, âm thầm sắp xếp mọi chuyện, nhưng những lời nói hôm nay của Tiểu Phong đã trực tiếp khiến cho hắn á khẩu, không thể nói thành lời.
14
Chương 49